Hãy nhanh tay truy cập xoilac tv trực tiếp bóng đá đá để theo dõi và không bỏ lỡ bất kỳ các thông tin tin tức, sự kiện thể thao và trực tiếp bóng đá ngoại hạng anh hấp dẫn nhé.
Trong buổi trò chuyện với The Players ‘Tribune vào giữa tháng 2, Bruno Guimares đã có một vài tiết lộ xung quanh con số 39 gắn liền với quá trình sự nghiệp tại câu lạc bộ bóng đá của anh.
Tôi biết mọi người nghĩ đó là một con số kỳ quặc với cầu thủ bóng đá. Nhưng đối với tôi con số 39 rất quan trọng, chứ không nó cần phải trên cả con số đặc biệt nữa. Con số đó thật sự kỳ diệu.
Chính con số 39 đó đã cho nhiều thứ trong cuộc đời tôi. Nó dẫn tôi tới Newcastle. Nó cho tôi ăn, cho tôi uống và trả chi phí cho 3 giờ đi xe buýt của tôi để thực hiện giấc mộng của mình.
Cuộc đời tôi. .. về bản chất buổi ban đầu thật dễ dàng. Tôi đến với đất nước giống như mọi người tại Brazil. Từ năm tuổi, tôi đã chơi với quả bóng tròn. .. Tôi lớn lên tại Vila Isabel, dưới bóng của Maracanã – Maracanã cổ xưa, đẹp đẽ với những cái bàn da màu vàng và xanh lá cây với tấm vải mà chúng tôi coi là chiếc khăn che kín khuôn mặt tôi. Ở Brazil họ cấm trẻ con 12 tuổi được vào sân bóng đá, vì thế chúng tôi hay tụ tập 20 người từ láng giềng để rủ chúng tôi đi theo họ vào sân.
Flamengo, Fluminense, Botafogo, Vasco, . .. Không phải là đội bóng đang thi đấu. Đối với chúng tôi được vào sân vận động và chứng kiến từng cầu thủ thi đấu đã là một điều kì diệu rồi. Họ như thể những vị thần với chúng tôi vậy. Ngay chính thủ môn cũng là thần vậy.
Có một hôm đội futsal của tôi đến chơi tại São Januário còn đội Vasco nhà nghề lại luyện tập tại đó. Tất nhiên khi ấy không có điện thoại di động nhưng lúc ấy tôi có bộ não thực sự. Tôi không có lấy một tờ nào, vì thế tôi đã đi tìm một miếng ăn trên bàn ăn ở quán hamburger và van xin các cầu thủ của Vasco rằng: ‘Với tình thương của Thiên Chúa, anh có thể cho em xin một chữ kí được không? ? ? Em không biết, miễn sao anh là người mặc quần áo thi đấu cho đội cũng được! Làm ơn hãy ký tên vào chiếc khăn quàng ấy đi, anh zai
Bây giờ nghĩ lại điều ấy nghe rất nực cười, nhưng mà đây thực sự là điều vô cùng quan trọng với tôi. Chiếc khăn quàng dơ bẩn kia là một thứ rất linh thiêng. Cho đến bây giờ mẹ tôi vẫn đang cất giữ nó tại một góc rất bình yên trong nhà.
Tôi thực sự mong muốn sẽ được trở thành một trong những vị thần đó. Nhưng rất buồn cười khi mẹ tôi đã ngăn cản ngay từ ban đầu. Bố tôi thích bóng đá, nên khi ông nói với mẹ tôi muốn cho tôi chơi futsal, bà đã lập tức nói: “Không, không, không! Con gái sẽ phải trở thành một VẬN ĐỘNG VIÊN bơi lội “.Và thực sự mẹ đã cho tôi đi tập bơi suốt 6 tháng, phải đến một ngày tôi đã nói với mẹ như thế thì bà mới ngừng không cho tôi tập bơi: “Mẹ à, thực sự là bộ môn bơi này ư? Mẹ nghiêm túc thực sự không? Nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến con. Con buồn nhưng con muốn được chơi bóng”.
Đó là điểm bắt đầu của đoạn thời hạn tuyệt vời nhất trong cuộc sống tôi. Một đoạn thời hạn tuyệt vời cho đến tận bây giờ. Từ khi nói chuyện với bầy kiến, tôi thực sự không tin tưởng vào bản thân nữa. Tôi không mong chờ bất cứ điều gì diễn ra cho đến bây giờ. Tôi không nghĩ những người hâm mộ Athletico sẽ đặt tên tôi thành một trong những thần tượng của họ. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ có được cuộc gọi điện thoại từ Juninho khổng lồ nếu tôi đến Lyon. Tôi không nghĩ mình sẽ có huy chương vàng tại World Cup.
Thật nực cười, bởi vì khi có ý định chuyển đến Newcastle vào năm ngoái, tôi nghĩ rằng nhiều người đã nói với tôi như vậy: “Cậu điên rồi. Lựa chọn đến với Newcastle thời điểm này có thể là một sai lầm của cậu. Newcastle có khả năng phải rớt xuống vì cậu sẽ không bao giờ có mặt trong đội hình tham dự World Cup nếu chuyển đến đó. “
Khi ấy, Newcastle đứng thứ 3 từ dưới lên trên đầu bảng xếp hạng của Premier League. Mọi người đã biết CLB đang thực sự có vấn đề lớn. Nhưng với giấc mộng từ lúc 15 tuổi nếu một ngày nào tôi sẽ được đến Anh thi đấu thì điều ấy cũng không phải vấn đề gì đối với tôi.
Vì vậy tôi đã quyết định đến Newcastle. Thành thật mà nói thời điểm ấy tôi thực sự đang mong chờ cuộc sống ở Anh.
Tôi hi vọng sẽ trở thành một thần tượng tại Newcastle. Tôi biết rằng câu lạc bộ Newcastle có thể là trở thành một trong những người vĩ đại nhất thế giới. .. Tôi thực sự đã đi “một chặng đường dài” đến thời điểm này, nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi cũng nên quý trọng từng thứ mình đã đi qua. Giờ đây, khi tôi nhìn thấy những cậu nhóc và cô gái chạy xung quanh Newcastle với tấm quần áo thi đấu thứ 39, mái tóc màu trắng giống hệt với tôi. Mọi thứ khiến tôi trở nên rất yêu thích thành phố Newcastle. Những thứ như vậy khiến tôi nghĩ đến chuyện lấy cái muỗng từ tiệm bánh hamburger để cầu xin các cầu thủ Vasco kí tặng.
Bây giờ tôi trưởng thành rồi, tôi biết rằng các cầu thủ bóng đá không phải là thần thánh. Chúng tôi cũng đều là con người. Chúng tôi cũng cảm thấy buồn, cũng thất bại với tất cả mọi người.
Nhưng với tôi, bóng đá luôn là một điều kỳ diệu. Mẹ tôi đang điều hành một đại lý xe hơi. Bà tôi đã cam chịu để có thể được nhìn con trai mình vươn cao với mơ ước của con, vậy mà giờ đây bà tôi đã là người ngưỡng mộ vĩ đại nhất của tôi. Cha tôi đi một cái taxi màu vàng suốt ngày lẫn đêm đến nỗi tôi có thể ăn một cái bánh sandwich kẹp pho mát và một cái bánh Guaravita. Bây giờ, khi ông đang đi trên đường phố tại Newcastle, cách tôi một nửa vòng quanh trái đất, mọi người đã ngăn ông tôi lại để đòi chụp hình ông là bố của Bruno Guimares.